Chương
31: Ăn nói linh tinh, gặp rắc rối
++++++
Bình
thường Hà Nại đều đi tàu điện ngầm tới tiểu khu gần chỗ làm, sau đó mới đi bộ tới
công ty, nhưng sáng nay Tôn Hối kiên quyết muốn đưa cậu đi, lí do rất đơn giản
là vì tiện đường, nên Hà Nại không từ chối được, đành để Tôn hối đưa cậu đến.
May là lúc tới đó, không có ai đàm tiếu gì cả.
Chỉ
là có vài người trưa hôm qua nhìn thấy Tôn Hối vì Hà Nại mà đánh người, sáng
nay lại nhìn thấy Tôn Hối đưa cậu đến, hơn nữa với vóc dáng của Hà Nại mà được
làm bảo tiêu, bọn họ liền nghĩ ‘võ công’ của cậu vô cùng lợi hại, thậm chí còn
có người nghĩ gia thế của Hà Nại không hề đơn giản. Có mấy người hóng hớt chạy
đến tìm Hà Nại xác minh, nhưng chỉ đổi được vẻ mặt ủ rủ của cậu, lạnh lùng phủ
nhận, không muốn cùng bọn họ nói nhiều.
Gặp
chuyện như vậy, nếu Hà Nại thừa nhận, người ta sẽ đồn đãi gia cảnh của cậu có
bao nhiêu lợi hại, không thể trêu tới. Thế nhưng nếu phủ nhận một cách đơn giản
như vậy, lại càng làm cho người khác cảm thấy mơ hồ, cơ hồ là dọa dẫm làm người
ta sợ hãi. Tuy cái đám người chĩ chõ bàn tán cậu vẫn chưa biến mất hết, nhưng số
lượng đã giảm đi không ít.
Hà
Nại có chút vui vẻ vì có người đến tìm cậu gây sự, nhưng cậu vẫn bận tâm gã đàn
ông kia sẽ nói với trưởng phòng nhân sự, nếu trưởng phòng nhân sự tin lời gã
thì liệu cậu có bị đuổi việc hay không?! Hà Nại trong lòng thấp thỏm, mấy nhân
viên trong phòng làm việc của Hà Nại cũng như hôm qua, thỉnh thoảng liếc Hà Nại
không biết nghĩ cái gì mà cười một cách xấu xa.
Người
này tên là Giang Thiên, là bà con xa của Từ tổng phu nhân, dựa vào quan hệ mà
vào công ty làm tài xế. Cũng nhờ mối quan hệ này, hắn được làm tài xế cho Từ tổng
– người duy nhất có chiếc xe Mercedes AMG trong công ty. Các tài xế trong công
ty rất a dua nịnh hót hắn, mà hắn cũng tự cao tự đại, ngày đầu tiên Hà Nại đến
văn phòng làm việc, hắn dẫn dắt xúi giục mọi người châm chọc Hà Nại, làm cho cậu
không có ngày nào yên ổn.
Sáng
sớm nay Giang Thiên đang ve vãn nhân viên tiếp tân, thì thấy Hà Nại từ trên xe
Tôn Hối bước xuống. Giang Thiên cũng có nghe nói về vụ náo loạn trước cổng công
ty ngày hôm qua, hôm nay bỗng nhiên thấy Hà Nại được xe đưa rước, liền nhớ đến
cái thông cáo ở góc tuyên truyền, Giang Thiên đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Đi đến
văn phòng, cũng có người nói xì xầm với hắn chuyện này, hắn cũng không lập tức
đi chế giễu Hà Nại như mọi ngày.
Đến
giữa trưa, Hà Nại chờ tất cả mọi người trong phòng đi hết mới lấy cơm chiên ra
ăn. Phòng làm việc tẻ nhạt chán ngắt, vừa nãy cậu còn cố ý chạy ra cửa hàng nhỏ
gần đây mua một ít rau dưa gia vị ăn cùng với cơm. Ai cha, nghĩ tới liền muốn
chảy nước miếng.
Sau
khi mọi người ra ngoài hết, cái tên Giang Thiên khó ưa kia đi đến cạnh Hà Nại:
"Cùng đi ăn cơm không?"
"Không,
hôm nay tôi có mang cơm." Hà Nại cự tuyệt nói.
Giang
thiên suy nghĩ một hồi, hỏi: "Hay để tôi mang về một phần cho cậu?"
"Không
cần, cám ơn." Hà Nại miễn cưỡng cười cười, Giang Thiên là người nói chuyện
vô cùng cay nghiệt, đột nhiên ăn nói tốt bụng, chắc chắn là không có gì tốt
lành, làm cho người ta có cảm giác nhất định phải đề phòng, lo lắng không biết
hắn định làm cái gì.
GiangThiên
đảo mắt, nở nụ cười gian tà, hỏi: "Người sáng nay đưa cậu tới công ty là
ai vậy?"
"Bạn."
Hà Nại ít lời nhiều ý, trên mặt đầy vẻ đuổi người.
Giang
Thiên dường như đang xác định cái gì đó, hài lòng nói: "Vậy tôi đi trước, cần
gì thì nói với ca, ca nhất định sẽ giúp cậu."
Hà
Nại cảm thấy mình chả hiểu gì xấc, qua loa gật đầu mấy cái, chỉ cầu Giang Thiên
làm ơn đi nhanh một chút, nếu không bụng của cậu sẽ réo đến kinh thiên động địa
mất. Còn giúp đỡ? Thằng cha này chắc chắn là có ý đồ xấu mà, chắc lại muốn phá
mình chứ gì!
Hà
Nại tức giận nhìn Giang Thiên đi ra ngoài, biến khó chịu thành thức ăn, một hộp
cơm chiên lớn nhanh như chớp chui vào bụng Hà Nại. Cuối cùng cậu cũng hài lòng
xoa xoa cái bụng đang phình lên, ợ một cái vang dội.
Không
biết Tôn Hối ăn cơm chưa nhỉ, Hà Nại vừa nghĩ tới, Tôn Hối liền gọi điện đến. Bao
nhiêu buồn bực đều trôi sạch, Hà Nại mừng rỡ nhận điện thoại.
Tôn
Hối xác định Hà Nại đã ăn cơm xong, cũng không phải chịu ủy khuất gì, anh liền
đánh trống lãng tâm sự với Hà Nại. Mãi đến khi có người đi vào văn phòng, Hà Nại
lại không nỡ cúp điện thoại của Tôn Hối, thẳng thắn đi một mạch ra khỏi văn
phòng, trốn ở sân sau nơi mà không có người, cùng Tôn Hối nói chuyện.
Hai
người tâm sự đến gần một giờ chiều, sắp tới giờ làm việc nên Hà Nại mới luyến
tiếc nói bái bai. Tôn Hối nói chiều nay có việc bận nên không đến đón Hà Nại được,
Hà Nại cũng không vì việc này mà mất hứng, cậu thở phào nhẹ nhõm, làm phiền Tôn
Hối đưa rước mình thật không tiện, hơn nữa nếu để người trong công ty nhìn thấy,
không biết lại bàn tán đồn đại kiểu gì nữa đây.
Nghĩ
đến chiều nay tự mình về nhà, Hà Nại tính toán xem năm trăm đồng tiền cọc hôm
trước còn dư lại bao nhiêu, sau đó tìm xem gần nhà Tôn Hối có chợ hay không,
mua ít thức ăn đem về, không biết Tôn Hối thích ăn gì ha...
Hồi
nãy Hà Nại nghĩ sân sau vắng vẻ không ai đến, ai ngờ trên đường đi về văn phòng
lại gặp phải Giang Thiên, đúng là kẻ không muốn gặp thì thường xuyên đụng mặt.
Hà
Nại tùy tiện gật đầu một cái rồi đi tiếp, Giang Thiên ưỡn ngực cản cậu lại,
không tốt lành gì hỏi: "Đi đâu mà vội vậy?"
"Đi
làm." Hà Nại không thèm liếc hắn, ai mà biết hắn sắp nói cái gì đó khó
nghe.
Hà
Nại nghiêng người muốn đi qua, Giang Thiên lại kéo cậu lại, cười xấu xa: "Cưng
tiếp đàn ông? Ca biết hết a, bất quá chỉ cần cưng bồi ca thật tốt, ca sẽ không
đi khắp nơi nói này nói nọ."
"Ý
gì?" Hà Nại vô cùng chán ghét Giang Thiên, muốn hất tay hắn ra, không hiểu
hắn đang nói cái gì.
Giang
Thiên ngày càng đắc ý, cưỡng ép ôm lấy Hà Nại, một tay mò xuống dưới, nói:
"Nhà cưng đúng là có di truyền, không dùng thì thật có lỗi. Khuôn mặt rất
xinh đẹp nha, đâm vào chắc chắn còn sướng hơn đàn bà. Ca cũng muốn..."
Một
tiếng 'Oành' trầm thấp vang lên, Giang Thiên bị Hà Nại dùng cù chỏ thúc một cú,
hắn bị choáng váng ngã xuống đất. Giang Thiên còn muốn đứng lên, Hà Nại liền đá
thêm một cước vào gối hắn, Giang Thiên lập tức ngã lăn trở lại, đau đến mức ôm
đầu gối lăn một vòng.
"Con
mẹ nó, biến thái thì cách xa ông ra một chút!" Hà Nại bị hắn ôm cảm thấy
ghê tởm muốn chết, lại nghe thấy mấy lời hắn nói liền bốc hỏa, mặc kệ hắn là ai
"Giang Thiên, anh nghe cho rõ, con mẹ nó, sau này đừng có nói mấy lời này
trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ đánh cho anh tuyệt tử tuyệt tôn!"
Nói
xong, Hà Nại vẫn chưa hết giận liền đạp thêm vài cước vào bụng hắn. Giang thiên
vốn còn muốn bò lên trả thù, nhưng bụng đột nhiên bị đạp thêm vài cái, hắn đau
đến mức chảy nước mắt, bụng bắt đầu quặn đau, buồn nôn muốn ói, khó chịu tới hổi
hít thở không thông, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Hà Nại bỏ đi. Giang Thiên thật
sự không nghĩ tới Hà Nại vừa gầy vừa thấp, lại đánh hắn đau đến mức mơ hồ. Hiện
tại đừng nói là trả thù, phải cách xa một chút mới an toàn.
"Khốn
kiếp! Mày chờ tao! Tao bảo chú tao đuổi việc mày!" Hà Nại đi được nửa ngày,
Giang Thiên mới cố làm ra vẻ nói.
Nghe
thấy Giang Thiên nói, Hà Nại xoay người lại.
Giang
thiên cho là cậu muốn nhào tới tiếp tục đánh hắn, sợ đến hét lớn: Mày đừng lại
đây! Tao gọi người a! !"
"Hèn
nhát." Hà Nại chán ghét liếc hắn, phun ra bãi nước miếng sau đó nghênh
ngang bước đi.
Giờ
làm việc buổi chiều đã qua rất lâu, lúc này Giang Thiên mới đi vào văn phòng, lúc
đi ngang qua bàn làm việc của Hà Nại, có chút hả hê nói: "Từ tổng và Mỹ Sa
trở về rồi, Mỹ Sa có bảo tiêu mới nha, là bảo tiêu chân chính, chứ không phải
thứ dở dở ưng ương như cưng đâu. Chờ bị đuổi đi!"
Hà
Nại ngẩng đầu lườm hắn một cái, hai tay đỡ bàn như muốn đứng dậy, Giang Thiên sợ
đến mức nhảy lùi ra sau vài bước, sau đó lập tức lẩn ra chỗ khác, "Mày chờ
đó!"
Hà
Nại cũng lười nói chuyện, tiếp tục cúi đầu làm việc, trước đó Hà Nại nhận được
điện thoại quảng cáo của cửa hàng điện thoại di động, sim này là buổi sáng cậu
mới mua, nhưng điện thoại là mượn của Tôn Hối, Hà Nại vẫn cảm thấy bối rối khi
xài điện thoại của anh lâu như vậy, cho nên cậu mới nghiên cứu cái cửa hàng điện
thoại mới mở kia, tranh thủ đi mua.
Bất
quá lúc Hà Nại nghe Từ Mỹ Sa có bảo tiêu mới, cũng không phải để ý Từ Mỹ Sa như
thế nào, mà cậu lo lắng cho công việc của mình.
Hà
Nại phát hiện khi mình nghe tin này chẳng cảm thấy ghen tị hay khó chịu gì cả,
ngẫm lại hồi đó cậu chỉ có hảo cảm với Từ Mỹ Sa mà thôi, hoặc nói đúng hơn là cảm
kích. Dù sao lúc trước có một quãng thời gian khi Hà Nại còn làm bảo vệ, bởi vì
có Từ Mỹ Sa nên cậu không bị đuổi việc. Tối hôm đó Từ Hâm chạy đến công ty quậy
phá, mà mấy bảo vệ trực ca đêm hôm đó lại không phát hiện ra, hôm sau tất cả bọn
họ đều bị sa thải, ngoại trừ Hà Nại, mà Hà Nại do được chọn làm bảo tiêu của Từ
Mỹ Sa nên mới may mắn được ở lại.
Đã
làm việc ở đây lâu vậy rồi, Hà Nại thực sự có chút tình cảm. Vì vậy đối với việc
có được làm bảo tiêu của Từ Mỹ Sa nữa không, Hà Nại còn lo lắng việc kia hơn ——
liệu cậu có bị đuổi việc hay không?
Suy
nghĩ này lập tức linh nghiệm, lúc xế chiều trưởng phòng nhân sự cho người gọi
Hà Nại đến. Thấy Hà Nại bị kêu đi, Giang Thiên cười đắc ý.
Nhưng
mà cả đám trông ngóng xem kịch vui đều bị thất vọng, tuy Hà Nại không thể làm bảo
tiêu cho Từ Mỹ Sa, nhưng cậu được điều trở về phòng bảo vệ, chứ không bị đuổi
việc.
Trong
đám người đó, kẻ thất vọng nhất là Giang Thiên. Lúc Hà Nại từ phòng nhân sự trở
về, hắn liền chạy tới chế nhạo, Hà Nại cũng không thèm để ý hắn, thu dọn đồ đạc
đi ra ngoài, Giang Thiên còn đang cười nhạo Hà Nại là chó rơi xuống nước, thì
thấy Hà Nại một mạch đi tới phòng bảo vệ. Sau khi nghe ngóng hắn mới biết Hà Nại
chỉ bị chuyển xuống phòng bảo vệ, Giang Thiên bất mãn chạy tới tìm Từ Chấn
Thiên, Từ Chấn Thiên bị hắn làm phiền tới lợi hại, chỉ ném cho hắn một câu, sau
này đừng làm phiền Hà Nại nữa, rồi đuổi hắn ra ngoài.
Giang
Thiên liền đến văn phòng bên cạnh tìm Từ Mỹ Sa, Từ Mỹ Sa vốn không ưa Hà Nại, lại
nghe thấy Hà Nại đánh anh họ của cô ta, nên từ Mỹ Sa giậm gót đi tìm Từ Chấn
Thiên, trực tiếp mở cửa hỏi: "Ba ba, ba giữ Hà Nại lại làm gì? Bởi vì cậu
ta cản giùm ba một dao? Vậy thì bồi thường tiền cho cậu ta là được rồi. Con
nghe nói gia cảnh cậu ta không được sạch sẽ, sẽ làm xấu hình ảnh của công ty!"
Từ
Chấn Thiên xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Con đừng nghe Giang Thiên nói
nhảm, nó ương ngạnh tác oai tác quái, ở trong công ty càn quấy, ngay cả quản lí
của các bộ phận cũng không dám đắc tội nó, lần này đạp phải đinh liền muốn đuổi
việc người ta, con đừng giao du với nó nữa."
Từ
Mỹ Sa không vui, đem quan hệ họ hàng ra nói: "Hà Nại vô duyên vô cớ đánh
Giang Thiên, anh ấy là con của dì họ, mắc gì phải chịu bị đánh? !"
"Bộ
người ta vô duyên vô cớ đánh nó? Hôm nay nháo nhào muốn đòi tăng lương, ngày
mai lại muốn đuổi việc người ta, bộ coi đây là nhà nó sao? !" Từ Chấn
Thiên mất hứng, "Công ty này là họ Từ, nó họ Giang, có tư cách gì ra lệnh ở
đây! Được rồi, chuyện này kết thúc tại đây."
"Ba
ba! Con cũng không ưa gì Hà Nại, không phải bởi vì nghe lời anh họ nói. Ba cũng
thấy đó, lần trước phòng bảo vệ thất trách, mấy người bảo vệ kia đều bị đuổi việc,
ba để cậu ta lại, ba còn kêu cậu ta làm bảo tiêu của con. Kết quả trong lòng cậu
ta lại mang ý đồ xấu với con!" Từ Mỹ Sa ngày càng mất hứng, giở thói làm nũng
nói, "Ba ba, loại người như vậy, ba đuổi việc cậu ta đi ~ "
mẹ nó!
Trả lờiXóa(cho chửi thề chút)
Quỷ cái khốn lạn!!!
Thằng tó khốn kíp!!!